20 tuổi, một cái tuổi không còn quá trẻ để chơi đùa,
cũng chẳng già để hoài niệm.
20 tuổi, cái tuổi xanh với nhiều suy nghĩ, mục
tiêu và nhìn về cuộc sống thực.
20 tuổi, chẳng còn trẻ như hồi 18, chẳng thể sớm tối
tinh thần dở dở ương ương, thích ăn thì ăn, thích ngủ thì ngủ, chẳng phải lo
nghĩ gì. 20 tuổi, ta bắt đầu lo nhiều thứ, suy nghĩ về tương lai bản
thân, việc cần phải làm ở hiện tại, những gì có thể làm ngay bây giờ, những gì có thể
cống hiến cho xã hội. 20 tuổi, ta chẳng thể còn hồn nhiên và vô tư, vô lo, vô
nghĩ.
20 tuổi, bắt đầu suy nghĩ chín chắc hơn về tương lai, về những chuyên ngành mình đang học, về những công việc mà mình muốn làm sau này. Tuổi 20 cần phải học thật nhiều, biết được nhiều, phải làm việc thật nhiều và thật chăm chỉ.
20 tuổi, hình như tâm hồn dần già đi, chẳng còn háo
hức mỗi khi có bộ phim Hàn mới (ngày còn 17,18t mỗi khi ra một K-Drama mới là lọ
mọ tìm coi, rồi xuýt xoa mấy anh đẹp trai trong ấy, rồi tưởng tượng vô số chuyện). Bây giờ thì cũng vẫn còn, nhưng cái cảm giác coi phim cũng chẳng còn như
trước nữa, cứ thấy thiếu thực tế thế nào. Cũng chẳng còn đứa bạn nào cùng coi
phim, rồi cùng bàn luận, vì chẳng có ai đủ rảnh để xem, mà có xem thì ít khi
bình luận. Cứ thế, tuổi 20 đến và cướp đi những cảm xúc trong trẻo, đáng yêu
như thế.
20 tuổi, ta nhìn đời bằng con mắt khác đi, rằng đời…bạc
lắm. Muốn sống tốt, phải cố gắng hết mình và có khi bất chấp dẫm đạp lên người
khác để thành công. Và nhận ra, tất cả những thứ ta mong muốn, rất nhiều, nhiều
không kể xiết.
20 tuổi, cái tuổi muốn thoát khỏi sự bảo bọc của gia
đình, đi về chân trời mới. Cái tuổi ưa khám phá và trải nghiệm. Đôi khi muốn
xách balo lên và đi, đi để quên hết những tháng ngày bị bó buộc trong khuôn khổ,
giáo điều. Đi để thấy mình được sống như thế nào, đi để tìm khung trời bình yên,
để thoát mình ra khỏi vỏ bọc giả tạo bấy lâu luôn mang bên ngoài.
20 tuổi, chẳng còn cái kiểu yêu đương con nít như
ngày xưa, chẳng còn mê mẩn những người có ngoại hình hoàn hảo. Tuổi 20 mong muốn
tìm được một người có thể bên ta mãi, chỉ cần quan
tâm và lo lắng, thế là đủ tiêu chuẩn “soái ca” của đời mình.
Và rồi còn nhiều điều mà tuổi 20 phải gánh lấy và chấp
nhận. Càng trưởng thành, người ta càng nhận ra nhiều điều, rằng những thứ càng
giản đơn thì càng phải trân quý. Tuổi 20 không phải ngày nào tối nào cũng lê la
cà phê, trà sữa, mà cần lắm những lúc quay quần bên gia đình, cùng ăn chung bữa
cơm.
Tuổi 20 với nhiều suy tư, lo nghĩ. Và chúng ta chỉ
có một cái tuổi 20, xanh ngời và tràn đầy nhiệt huyết.
#vàomộtbuổichiềurảnhrỗi
Loannie_30/8/2016
Nhận xét
Đăng nhận xét