Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2015

Say Love . . .

(Reply 1988 drama) Một câu, Ba từ, Tám chữ: I-L-O-V-E-Y-O-U Bạn có thể nói rất dễ dàng. Nhưng khi bạn đứng trước người mà bạn thầm thương trộm nhớ từ lâu. Bạn lại không thể nói được dễ dàng như vậy. Bạn phải có CAN ĐẢM và đủ CAN ĐẢM để nói điều ấy. Và bây giờ, ngay tại đây, mình sẽ chỉ cho bạn làm được điều đó. Khi những bông tuyết đầu tiên đang rơi xuống, bạn nên "thú nhận" với người bạn yêu thương, mà người ta hay gọi là "Tỏ tình" ấy. Điều này thành công đến 90% đó. Nếu bạn đang thích một người, bạn không biết làm cách nào để "thú nhận" hay "tỏ tình" với họ. Thì cơ hội chính là ngày này đấy - ngày mà những bông tuyết đầu tiên đã rơi. Hãy CAN ĐẢM lên. Tỷ lệ thành công rất cao đấy, đến 90% lận. Hãy nói lời yêu thương với người bạn mong chờ bấy lâu vào ngày Giáng Sinh và ngày khi mà những bông tuyết đầu tiên đang rơi. Bạn có 90% cơ hội thành công. còn 10% còn lại tùy thuộc vào vận mệnh và vận may của bạn. Và có lẽ, họ cũng đa

Mùa Cô Đơn . . .

Đông rồi nhỉ? Thời tiết dạo này dễ chịu hẳn, khi mà cái lạnh dần ùa về, ôm trọn trái tim nồng ấm. Có những sớm chẳng thích dậy, chỉ thích vùi mình vào chăn, nằm co ro trong ấy. Cái cảm giác lười biếng chi phối cả cơ thể. Khoảng thời gian cuối năm dường như rất hối hả, thoắt một cái đến hết ngày, hết tháng rồi hết năm. Bao bộn bề của năm cũ theo những tháng ngày cuối ấy cứ thế trút dần xuống, nhường chỗ cho điều tốt lành ở năm sau. Khi mà mỗi buổi tối bước chân ra đường, thấy đâu đó những cặp đôi tay trong tay, vai kề vai chân đều bước mà lòng buồn đến lạ. Rồi như thói quen cho tay vào hai túi áo trước cho đỡ lạnh, cứ thế qua hết mùa lạnh lẽo, cô đơn. Nhớ lại khoảng thời gian này năm ngoái. Cặm cụi làm quà Giáng Sinh để tặng, mang đến tận nhà, rồi đi. Dù không đưa trực tiếp, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui, Một năm trôi qua nhanh quá, đếm không kịp, và vài ngày nữa lại đến Giáng Sinh. trong lòng vẫn còn nhớ về ngày Giáng Sinh ấy, có chút bồi hồi, và xen lẫn chút xấu hổ. Nhưng mù

Hãy CƯỜI! Mọi thứ đều sẽ ỔN mà, đúng không?

Này, có biết sao vẫn phải luôn nở nụ cười dù rằng mình rất buồn, rất đau khổ và tuyệt vọng không? Là bởi vì chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đứng lên và bước tiếp, vượt qua khó khăn đó. Chẳng nhẽ vừa đứng lên vừa khóc? Chỉ có nụ cười và niềm lạc quan mới vực dậy tinh thần của chúng ta. Bởi vì thế, nên cười, dù rơi vào bất kì hoàn cảnh nào, đó là liều thuốc hữu hiệu nhất để vượt qua khó khăn. Mình không bắt bạn phải cười gượng gạo, hay chỉ cần nhe hàm răng khoe đủ 32 cái răng mới gọi là cười, chỉ cần bạn cười mỉm thật nhẹ, cười nhẹ nhàng để thấy chứng minh rằng bạn đang thực sự ổn, và có thể tiếp tục bước đi. Mình từng trải qua nhiều chuyện, có thể đó là chuyện buồn, vui, hay chính bản thân mình đôi lúc thấy không được ổn, mình vẫn luôn mỉm cười, dù mọi người không thấy, mình chỉ mỉm cười với chính bản thân mình là đủ. Lúc ấy, cảm thấy như bản thân mình trút được gánh nặng phần nào. Nhưng... Nếu không cười được nữa, nếu như không thể cười một cách thoải mái, bạn

"Đi để trải nghiệm" chứ không phải "Đi để thể hiện"

PHƯỢT Đây là từ được dùng rất nhiều trong khoảng thời gian này, khi mà gần cuối năm, những chuyến đi dường như rất hối hả. Những bạn trẻ cùng nhau lên đường, cùng nhau khám phá những miền đất mới, những cung đường mới, những góc ảnh đẹp và những người cùng chí hướng. Nhưng dừng như dạo gần đây, từ "phượt" không còn là "đi để trải nghiệm" nữa, mà là "đi để thể hiện", "đi theo phong trào", thấy người khác đi được thì mình cũng đi được. Các bạn quên mất rằng mục đích của chuyến đi của mình là gì, các bạn chỉ đi để thể hiện với mọi người là "ừ, mình đã phượt như thế đấy", "mình đã đi đến những nơi như thế này này", thật chẳng ra làm sao! Các bạn có biết rằng, vì những hình ảnh như " cánh đồng Tam Giác Mạch" đẹp mê li ở Hà Giang, "Hoa dã quỳ đón nắng" ở Đà Lạt hay hoa ban ở Điện Biên, những cung đường uốn lượn đến mê hồn đã thôi thúc mình muốn đi, muốn "phượt" như thế nào

Dã quỳ

"Biết dã quỳ còn có tên khác là gì không?" "Không, là gì?" "Hoa báo nắng. Vì dã quỳ nở cũng là lúc mùa mưa đi qua, mùa khô bắt đầu. Và vì nắng mùa đông cuối cùng cũng đến, nên đừng buồn nữa, được không?"* Tôi lỡ hẹn với Dã quỳ, vì khi tôi đến cũng là lúc nó sắp tàn đi, hoặc có khi không còn một cánh hoa nào sót lại. Tôi sắp có chuyến đi đầu tiên đến thành phố mới trong đời mình, à mà không phải đầu tiên, vì Sài Gòn đã in dấu chân tôi rồi. Chỉ là cái cảm giác háo hức, hồi hộp xen lẫn phấn khích nó cứ len lỏi trong đầu tôi, và cả trong tim tôi nữa. Tôi đã làm cái bản kế hoạch "du hí" ấy trong vòng 1 tiếng đồng hồ, chuẩn bị kĩ lưỡng những thứ cần thiết trong gần 1 tháng, chỉ là khi làm xong, tôi chỉ muốn đi thật nhanh có thể. Tôi ưa cái cảm giác thoát mình khỏi những bức bách, bực nhọc, khi mà "hơi thở cũng làm ta lao lực"**. Tôi muốn đi, muốn sống nhiều hơn mình nghĩ. Nhiều lúc tôi thấy bản thân mình như đứa trẻ - thích đi chơi

JAPAN HAS A MIRACEL

(Instagram: @loannie.96) Few day ago, I had an essay from my teacher, Miss Van. She is a teacher who teaches me English at my university. On an essay has the topic which has the question: "If you have one month to live, where would you go?" And I spent one day writing an essay. Finally, I have the answer to the question that If I have one month to live, where I would go is Japan! There have three reasons that I would go there. The first reason: when I'm a child, my childhood is comic, teddy and babydoll. And the comic that make me forget eating and sleeping is Doraemon. Do you know Doraemon? :) This is a cat-robot really cute :) Growing up, to be a girl, I have a hobby that I love research the culture of many countries of the East, just as Korea, Thailand, Cambodia, Singapore, Japan and more than.... So, I know Japan has many things interested. Moreover, every Japanese is a Samurai with the spirit that I admire so much. The second reason: In my dream, I'm not onl

Part-time

(Instagram photo: @loannie.96) Ngày 19/06/15. Chính xác là ngày đó. Cái ngày mà 18 năm ăn bám cuối cùng cũng vác cái thân đi làm - part-time. Mục đích ban đầu cũng chỉ vì 1 tấm giấy có chữ kí xác nhận "Đã hoàn thành chỉ tiêu hơn 40h làm part-time" (chú thích: mình học ngành Nhà Hàng - Khách Sạn). Nhưng. Đến đó làm cho mình nhận ra được nhiều điều. Mình học hỏi được nhiều thứ, từ cách cư xử của từng người, thái độ và bản chất thật của họ. Đúng là có bị ném ra khỏi cuộc sống yên bình trước đây mới thấu được cuộc sống này nó như thế nào. Ngày đầu đi làm, bị lúng túng vì không nhớ số bàn để giao. Mấy ngày kế tiếp thì nhớ số bàn nhưng không biết tên món ăn, khách hỏi thì mặt đơ ra đó : (. Mấy ngày kế tiếp nữa thì tạm ổn. Làm ở đó chừng một tháng, tiếp xúc được nhiều người, cảm thấy họ lúc đầu cũng thân thiện, nhưng rồi họ khác xa so với mình tưởng, Ai cũng có những bí mật riêng mà người khác không thể nào biết được. Thật ra thì, làm ở đó thích nhất là được ngắm nhiều người

Em vẫn ổn. Chỉ là không còn nhớ Anh!

Hôm đó trời mưa to lắm. Anh hẹn cô tại quán cà phê mà hai người từng gặp nhau, anh nói anh muốn chia tay. Cô ngồi im nghe hết những lời anh nói, nghe cả về cô ấy - người yêu mới của anh. 2 năm. Khoảng thời gian không phải là dài nhưng đối với cô, đó là khoảng thời gian đẹp nhất. Có anh bên cạnh, được anh quan tâm, cô cứ ngỡ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới. Thế rồi cô ấy xuất hiện, như một định mệnh, cô ấy có nhiệm vụ thay thế cô. Thời gian cô ấy ở bên anh nhiều hơn cô. Nhiều khi cô cố tình làm một bữa ăn ngon, chỉ chờ anh ấy về và cùng ăn, nhưng, thời gian cứ dần trôi, khoảng không gian vắng lặng càng chùng xuống mà anh ấy mãi chẳng về. Cô đành nhìn đồ ăn nguội dần, rồi một mình tự ăn. Cô biết mình không còn là tất cả của anh ấy. Cô khóc. Rất nhiều. ....... Ngày anh nói chia tay hôm đó, cô cũng không có phản ứng gì, chỉ chúc anh một câu: - Anh luôn hạnh phúc nhé. Sau khi nhận lời chia tay của anh, cô gói ghém những thứ thuộc về anh vào thùng cactong, rồi cất vào một xó.

YÊN

(Instagram: @loannie.96) Phải chi được hòa vào bầu trời kia, có lẽ tôi sẽ thấy yên bình biết mấy! Có biết không? Những lúc tôi như thế này, chỉ thích vùi đầu vào chăn, tự làm một ly cà phê ưa thích, nhấm nháp vị đăng đáng của nó, thật tuyệt biết bao. Tôi thích trời không mưa, không nắng, chỉ hanh hanh thế này, chút gió, chút mây quyện vào nhau thế kia, thế là mát lòng. Có nhiều chuyện khiến tôi phải suy nghĩ, nhiều lắm, nhiều khi cảm thấy bức bối đến khó thở, chỉ muốn chạy thật nhanh, khóc thật ngon lành giữa cái sự bức bối ấy. Có lẽ sẽ tốt hơn, nhiều lắm! Nói ra sẽ nhẹ lòng, vì thế mỗi lần ngồi gõ chữ trên bàn phím thế này, tôi thấy lòng nhẹ hơn hẳn. Cũng tốt ấy nhỉ, khi mà không cần than thở với người khác mình bị thế này, thế kia, mà tâm trạng vẫn ổn. Loannie_31_10_15