Đông rồi nhỉ?
Thời tiết dạo này dễ chịu hẳn, khi mà cái lạnh dần ùa về, ôm trọn trái tim nồng ấm. Có những sớm chẳng thích dậy, chỉ thích vùi mình vào chăn, nằm co ro trong ấy. Cái cảm giác lười biếng chi phối cả cơ thể. Khoảng thời gian cuối năm dường như rất hối hả, thoắt một cái đến hết ngày, hết tháng rồi hết năm. Bao bộn bề của năm cũ theo những tháng ngày cuối ấy cứ thế trút dần xuống, nhường chỗ cho điều tốt lành ở năm sau.
Khi mà mỗi buổi tối bước chân ra đường, thấy đâu đó những cặp đôi tay trong tay, vai kề vai chân đều bước mà lòng buồn đến lạ. Rồi như thói quen cho tay vào hai túi áo trước cho đỡ lạnh, cứ thế qua hết mùa lạnh lẽo, cô đơn.
Nhớ lại khoảng thời gian này năm ngoái. Cặm cụi làm quà Giáng Sinh để tặng, mang đến tận nhà, rồi đi. Dù không đưa trực tiếp, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui,
Một năm trôi qua nhanh quá, đếm không kịp, và vài ngày nữa lại đến Giáng Sinh. trong lòng vẫn còn nhớ về ngày Giáng Sinh ấy, có chút bồi hồi, và xen lẫn chút xấu hổ.
Nhưng mùa Giáng Sinh năm nay khác rồi, chẳng có quà, nên chẳng thể đem tặng.
Và,
Tạm biệt nhé, những kí ức không dành cho nhau.
....Ở đâu đó vang lên những lời này:
Loannie_04_12_15
Tạm biệt nhé, những kí ức không dành cho nhau.
....Ở đâu đó vang lên những lời này:
"Và thế ... lại thấy 1 mùa cô đơn. Mùa khiến trái tim thôi hết rộn ràng. Làm sao nói hết tâm tư quạnh hiu. Tìm về nơi đâu giữa quên và nhớ ... những ngày sau.
Và thấy ... thấy những con đường thênh thang. Có những bờ vai e ấp ngại ngùng. Lạc riêng mỗi em tìm kiếm. Lặng riêng tiếng anh đâu đó vương vấn ... mùa cô đơn
Mùa đôi trái tim yêu gọi tên. Bỏ lại tiếng yêu em tại sao? Anh quên thật rồi, vòng tay đã thôi ấm áp
Sợ một tiếng yêu anh dài lâu.
Sợ một cảm giác yêu ai đậm sâu.
Cho em tìm về.
Nơi mùa không có anh."
Loannie_04_12_15
Nhận xét
Đăng nhận xét