Có một ngày, tôi và một cô bạn hẹn nhau cùng dạo quanh Sài gòn. Bạn biết không, tôi cũng đã từng có mơ ước như thế. Một mơ ước giản dị rằng "Vào một ngày đẹp trời, dưới ánh nắng dịu nhẹ không quá gắt, tôi cùng với cái máy ảnh của mình, dạo khắp con đường Sài gòn đông đúc và nhộn nhịp"
Tôi yêu những giây phút nhìn cuộc sống qua lăng kính nhỏ của máy ảnh, giây phút thật nhẹ nhàng và thầm kín. Tôi thích cái cảm giác chụp được vài khoảnh khắc đẹp và tự nhìn ngắm chúng. Có thể hình tôi chụp không đẹp nhưng với tôi, điều đó không cần một thước đo nào có thể đánh giá, chỉ là mỗi người sẽ có một cách riêng để lưu giữ cho mình những điều tuyệt vời nhất mà thôi.
Tôi từng yêu chiếc máy ảnh phim, và có một khoảng thời gian tôi tìm hiểu về nó rất nhiều. Lục tung các trang mạng, nghiền ngẫm từng diễn đàn, xem nát các hình ảnh được chụp từ máy ảnh phim, bất giác tôi nhận ra rằng - màu ảnh phim đã thu hút được tôi. Một màu ảnh không quá gắt, không quá chói cũng không quá nhợt nhạt. Phải diễn tả như thế nào cho đúng thì tôi xin chịu, nhưng khi nhìn vào bất cứ tấm ảnh được chụp bằng máy phim nào, tôi đều có cảm giác như cả một bầu trời quá khứ tràn về đây, và đọng lại trong từng mảng màu của tấm ảnh vậy.
Và bây giờ, tôi cũng đang yêu rất nhiều chiếc máy chụp hình của mình. Tuy không phải là máy phim nhưng một chút nào đó ở vẻ bề ngoài của nó, tôi cảm nhận rằng mình đang cầm một chiếc máy ảnh phim, hoài cổ và đặc biệt.
loannie_120917
Nhận xét
Đăng nhận xét