20 tuổi, một cái tuổi không còn quá trẻ để chơi đùa, cũng chẳng già để hoài niệm. 20 tuổi, cái tuổi xanh với nhiều suy nghĩ, mục tiêu và nhìn về cuộc sống thực. 20 tuổi, chẳng còn trẻ như hồi 18, chẳng thể sớm tối tinh thần dở dở ương ương, thích ăn thì ăn, thích ngủ thì ngủ, chẳng phải lo nghĩ gì. 20 tuổi, ta bắt đầu lo nhiều thứ, suy nghĩ về tương lai bản thân, việc cần phải làm ở hiện tại, những gì có thể làm ngay bây giờ, những gì có thể cống hiến cho xã hội. 20 tuổi, ta chẳng thể còn hồn nhiên và vô tư, vô lo, vô nghĩ. 20 tuổi, bắt đầu suy nghĩ chín chắc hơn về tương lai, về những chuyên ngành mình đang học, về những công việc mà mình muốn làm sau này. Tuổi 20 cần phải học thật nhiều, biết được nhiều, phải làm việc thật nhiều và thật chăm chỉ. 20 tuổi, hình như tâm hồn dần già đi, chẳng còn háo hức mỗi khi có bộ phim Hàn mới (ngày còn 17,18t mỗi khi ra một K-Drama mới là lọ mọ tìm coi, rồi xuýt xoa mấy anh đẹp trai trong ấy, rồi tưởng tượng vô số chuyện). Bây
Chẳng có gì đặc biệt.....