Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2016

Viết cho tuổi 20. . .

20 tuổi, một cái tuổi không còn quá trẻ để chơi đùa, cũng chẳng già để hoài niệm.  20 tuổi, cái tuổi xanh với nhiều suy nghĩ, mục tiêu và nhìn về cuộc sống thực. 20 tuổi, chẳng còn trẻ như hồi 18, chẳng thể sớm tối tinh thần dở dở ương ương, thích ăn thì ăn, thích ngủ thì ngủ, chẳng phải lo nghĩ gì. 20 tuổi, ta bắt đầu lo nhiều thứ, suy nghĩ về tương lai bản thân, việc cần phải làm ở hiện tại, những gì có thể làm ngay bây giờ, những gì có thể cống hiến cho xã hội. 20 tuổi, ta chẳng thể còn hồn nhiên và vô tư, vô lo, vô nghĩ. 20 tuổi, bắt đầu suy nghĩ chín chắc hơn về tương lai, về những chuyên ngành mình đang học, về những công việc mà mình muốn làm sau này. Tuổi 20 cần phải học thật nhiều, biết được nhiều, phải làm việc thật nhiều và thật chăm chỉ. 20 tuổi, hình như tâm hồn dần già đi, chẳng còn háo hức mỗi khi có bộ phim Hàn mới (ngày còn 17,18t mỗi khi ra một K-Drama mới là lọ mọ tìm coi, rồi xuýt xoa mấy anh đẹp trai trong ấy, rồi tưởng tượng vô số chuyện). Bây

Lời tỏ tình muộn

Ở góc nhỏ của căn phòng, một cô gái ngồi loay hoay, cặm cụi viết một cái gì đó, rồi cố gắng ghi âm giọng nói của mình vào máy…. “Tớ không biết nói gì với cậu lúc này, bởi vì con tim tớ đang đập liên hồi không ngừng nghỉ, đầu óc tớ hoàn toàn trống rỗng, nhưng………...nếu tớ nói ra, liệu cậu có hiểu ?” ************* Cậu còn nhớ lần đầu tụi mình gặp nhau chứ ? Ôi ! Lúc đó trông tớ thật ngốc và buồn cười ! Vì muốn cao thêm một tí mà tớ đã đánh liều lót thêm miếng độn vào giày. Nhưng trời xui đất khiến thế nào mà tớ lại bị hại bởi chính miếng độn ấy. Tớ xém bị ngã, và thật ê chề biết bao khi tớ đang đứng ở giữa sân trường. Khi tớ chuẩn bị tiếp đất thì ngay lúc đó, tớ cảm nhận như có ai đó đang đỡ tớ từ đằng sau, thật nhẹ nhàng. Cũng may là tớ chỉ hơi loạng choạng chứ chưa ngã. Và khi tớ quay đầu lại định cảm ơn thì vô tình mặt tớ ngay sát mặt cậu, bốn mắt nhìn nhau, rồi tự nhiên tớ cảm thấy lòng ngực mình bắt đầu nóng lên, ngay khoảng khắc ấy, tớ biết mình đã rung rinh……..

Anh, Em và Người yêu của Chúng ta

The Coffee House 7h30 pm. Trời vẫn còn mưa, cơn mưa đầu mùa tuy không nặng hạt nhưng rất dai dẳng . Đã hơn 30 phút kể từ khi cô ấy bước vào trong quán, gọi một tách Matcha nóng và ngồi một mình cạnh cửa sổ, nơi dễ dàng ngắm mưa một cách trọn vẹn. Thật tình thì tôi cũng không cố chú ý cô ấy đâu, mà bởi vì có điều gì đó cứ thôi thúc tôi phải nhìn cô ấy. Cô ấy nếu theo nhận xét của tôi thì nhìn thoáng qua thấy rất bình thường, nhưng nếu cố gắng nhìn kỹ một chút, thì mái tóc ngắn ngang vai, chiếc mũi không cao nhưng rất hài hòa với khuôn mặt, và cùng với đôi mắt to, tất cả hòa quyện lại tạo nên một chỉnh thể hoàn chỉnh, và trong mắt tôi, cô ấy thật đẹp. Cô ấy cứ ngồi như thế, không làm gì, chỉ nhìn ra ngoài, thi thoảng tôi thấy cô ấy chỉ cắm tai nghe vào, chắc cô ấy nghe vài bản nhạc. Có lẽ trực giác cô ấy báo rằng có người đang theo dõi mình nên đôi khi tôi thấy cô ấy ngước lên nhìn tôi vài lần. Những lần như thế, tôi lại giả vờ quay qua nhìn chỗ khác như thể chưa nhìn thấy gì.